Chả hiểu sao con vẫn muốn nói cảm ơn người nhiều lắm, Mẹ bề trên ạ
(à, thật ra thì con không phải là người theo đạo đâu, chỉ là hiện giờ con ở gần nhà thờ nhất. Và con chọn cho mình đức tin, vào Mẹ bề trên để cảm ơn mỗi lúc đi làm ngang qua, cũng như vào bạn Cuộc sống và những điều tốt đẹp)
Qua, D và con lại cãi nhau, và lần này thì tạch thật Người ạ. Chúng con không hiểu nhau. D không muốn hiểu con, không muốn ghi nhận nỗ lực của con dành cho D, và vào Cuộc sống – mỗi ngày. Con cũng không còn có thể bao dung hơn khi bạn lựa chọn vui đùa với những cô gái khác, dù chỉ xã giao…và cách suy nghĩ nhiều khác biệt
D giỏi không, thật thà mà nói thì D thông minh nhiều lắm. Nhưng D không khéo như bạn cần phải có, để cảm ơn Cuộc sống này, cảm ơn những điều mà bạn nhận được…Đôi khi con tự hỏi, D của ngày xưa: ánh mắt trong sáng, vui vẻ, đầy nhiệt huyết…đâu rồi. Nhưng rồi biết rằng, vẫn là bạn đấy thôi. Con cũng đâu là con của ngày xưa nữa, Người nhỉ. Chỉ là cái khác của mỗi người – so với những ngày xưa ấy, không phù hợp với nhau mà thôi
Trước, khi Lak bỏ con, con đã khóc nhiều lắm. (Con xin lỗi, vì chả hiểu sao vẫn nghĩ là bạn bỏ mình, vào lúc mình cần bạn nhất. Dù không còn nhớ nữa, nhưng nếu gợi lại và nói là tha thứ này kia, thì là không ạ – vì con không phải thiên thần. Chỉ là con chọn cách quên, vì không đáng để mình lưu giữ, vậy thôi). Nhưng D lần này, lựa chọn nói sẽ tạch nhau mãi, lựa chọn xoá con khỏi facebook của bạn…không làm con hốt hoảng và buồn như trước nữa (giờ con mới biết D xấu tính kiểu rất trẻ con như thế nhá. Thật)
Nhưng con tin là Người có lý do của Người, là sẽ để con gặp được hợp với mình – người đàn ông của đời mình, của gia đình mình; người đủ thông minh, can đảm và bản lĩnh để yêu thương con duy nhất (à, cùng với gia đình của bạn, và các con của chúng con nữa chứ nhỉ ;-)), biết trân quý những điều con làm; vì yêu thương bạn, yêu thương Cuộc sống, gia đình mà sống tốt, sống đẹp (thật ra, là vì bản thân con muốn thế trước đã, chứ không phải vì dzai đâu ạ. Nhưng như trước giờ con vẫn tin, mình sẽ gặp một người tốt và xứng đáng, khi bản thân mình tốt và xứng đáng với họ); người, mà việc được chia sẻ cùng con, giúp đỡ con…là điều mà họ muốn làm mỗi ngày và thấy hạnh phúc vì điều đó, dù vẫn biết con – mạnh mẽ và giỏi giang, khoẻ mạnh và giàu có (có vẻ con tự tin hơi quá, đúng ko ạ, nhưng con tự thấy thế đấy, cả về vật chất lẫn tinh thần:- D) – có thể một mình lo liệu được (5 năm nay còn vẫn một mình và sắp xếp mọi thứ rất tốt, Người nhỉ. Và con cảm ơn Người nhiều lắm, vì điều đấy)
Con nghĩ đến các bạn của con – những người rất giản dị, giàu có và hạnh phúc; đến cách họ rí rủm cùng nhau; về việc họ luôn chăm chỉ, lạc quan, sống tích cực cố gắng…về nhà cửa, về những chuyến du lịch đến bất cứ nơi nào họ muốn (vì khả năng tài chính cho phép)…về cách họ trân quý nhau thì con nghĩ rồi mình cũng sẽ như thế; mình lựa chọn như thế; và Người sẽ bao dung mà ban phước lành.
Một mình cố gắng có dễ không, là không người ạ. Con cảm ơn Người đã cho con điều may mắn nhất, là một sức khoẻ tốt và một gia đình lớn yên ấm, vững vàng…để con tự do bay nhảy, cố gắng. Nhưng hơn hết, con cũng muốn có một gia đình để mình được chăm lo, muốn có một người đàn ông mạnh mẽ, giỏi giang, bản lĩnh và bao dung để mình dựa vào – tin tưởng và giản dị hạnh phúc. Con bảo Mẹ con rằng, Trời cho mình sức khoẻ…nhưng những cái con có hiện giờ, là do con nỗ lực mà đạt được. Người đồng ý với con điều đó, đúng không? Con vẫn luôn cảm ơn bạn Cuộc sống mỗi ngày. Cảm ơn Mẹ bề trên đã nâng đỡ gia đình con, đã cho con sức khoẻ để chăm chỉ học tập – lao động – đi tứ lung tung và giúp đỡ người khác; cảm ơn cả vì đã thương con mà cho thuận ngời: Ừ, cứ cố gắng rồi thì sẽ được
Một tài khoản NH đủ ổn định để vững vàng về tài chính sau nhiều năm dành dụm, tính toán tiết kiệm/đầu tư; bằng lái xe và một chiếc xe thật tốt để di chuyển dù chả cần mới cáu cạnh; rồi kỳ thi Quốc tịch và passport mới; cái bằng nghề vừa xong; cả công việc hiện tại, là Sếp và những đồng nghiệp tốt tính; những người bạn hay ho, những người rất giỏi và nhiều kinh nghiệm sống, từng trải và tinh ý – nhận ra con đủ giỏi để họ yêu quý và cầu nguyện cho con những điều tốt đẹp và được hạnh phúc
Và người đàn ông mà con chắc chắn sẽ gặp, rất gần (con cảm nhận thế đấy)
Chắc là con sẽ viết để cảm ơn Người nhiều nữa Mẹ bề trên ạ
Chỉ là hình như khi viết ra những dòng này, con thấy mình nhẹ nhàng đi nhiều lắm, suy nghĩ về D cũng không còn làm mình dằn vặt nữa
Vì Người có lý do để mọi việc xảy ra như vốn thế, để cho con có những điều tốt đẹp khác, vì con xứng đáng
Con cảm ơn 🙂